Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

ÔM TRĂNG GIỮ MÙA (Thủy Linh Lung)



1. “Trăng muôn đời thiếu nợ…”

Ta muốn bắt đầu những nghĩ suy của mình bằng một câu hát còn để khuyết mỗi người tự tìm lấy một lời giải đáp cho riêng mình.

Vẫn biết đời đổi thay, chảy trôi nơi nào rồi lại về nguồn cũ tìm ngọt ngào phù sa đắp bồi bãi bờ hoang dại. Ở phương trời xa, em rao bán tuổi thơ mình, đổi lấy một món hời mà trả nợ cho trăng. Nỗi nhớ trong em không thổn thức, không dằn vặt, trăn trở… chỉ là một nỗi nhớ vu vơ. Cái vu vơ của kẻ tình nhân xa. Chỉ có em là con nợ của trăng. Em nợ lớn quá, nhiều quá sao em trả hết? Ngày xưa, có một cô bé lớn lên trong đòn ròi, tiếng la mắng của người cha dượng. Người mẹ cô yêu thương đã vì bệnh tật qua đời. Trên cõi đời này, cô chẳng còn ai. Cô bị ám ảnh bởi mọi thứ trong ngôi nhà quen thuộc. Cô thường trốn ra bờ sông khi cha dượng đã ngủ say. Nằm im trên cỏ non, cô âm thầm nghe gió thì thào, nghe cỏ hát tình ca, nghe mùi cỏ ram rám trên từng thớ thịt. Ngửa mặt hứng trăng, nước mắt cô lấp lánh thế chảy dài như một dòng sông trăng. Như thế, trăng với cô thành bạn, thành tri kỉ, nhân tình của nhau. Trăng ve vuốt vết thương lòng cô, khiến chúng lành lặn. Trăng tặng cho cô nụ cười đẹp nơi khuôn mặt thánh thiện. Yêu trăng bởi trăng là một phần tâm hồn cô vậy.