Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

BIỂN, ANH, EM VÀ NGƯỜI KHÁC (Nguyễn Huy Trường)



Dẹp lại những nỗi lo buồn, dẹp lại cả cái chết đang cận kề trong lòng ngực, dành vài phút để chiêm ngưỡng là những hạnh phúc ngay hôm qua...

Biển - dường như nơi ấy là của riêng anh, nơi thiêng liêng nhất mà anh đặt niềm tinvào để sống. Trước biển anh thấy lòng mình bình yên đến kì lạ. Dường như nơi sâu thẳm tâm hồn anh gắn liền với những con sóng, gắn với tiếng ồn ào của gió, của cát và những người dân nơi này. Biển đem đến cho anh những phút giây bình yên, là nơi anh có thể tựa lưng vào mỗi khi cảm thấy bât an. Chính nơi ấy cho anh được dừng lại để nhìn về những gì mình đã trải qua, nghe những thổn thức từ tận sâu trong trái tim mình. Những "vô ngôn" ấy khiến cho anh cảm thấy mình được đẩy lùi ra khỏi những "ồn ào phố thị. Có lẽ anh thích tiếng của những "cây đàn gió", "tiếng thở đều đặn của sóng" và cả những "nhịp đập của "bờ cát vàng " nơi đây....

THƯƠNG LẮM, KHÓI CHIỀU ƠI (Tản văn Vi Ánh Ngọc)

Minh họa : Trà My



Chiều cuối đông, trên chiếc xe máy cà tành chạy gần cả trăm cây số từ thị thành về quê, chợt thoang thoảng mùi rơm rạ sau mùa gặt, và những ngọn khói chiều vương vãi chốn đồng quê. Dừng xe giữa ruộng đồng mênh mông, tôi tranh thủ hít hà thứ hương vị đã gắn bó suốt thời tuổi thơ của mình. Và như cố níu giữ những làn khói ấy lâu hơn, tận hưởng nhiều hơn chút man mác của mùi khói cay nồng… bỗng sợ mùi khói chiều tan biến đi nhanh chóng giữa dòng thời gian cuộn chảy.

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

CÔ DÂU KIM HUẾ



DIỀU GIẤY TUỔI THƠ



Tuổi thơ ai có cánh diều đẹp xinh căng gió. Tuổi thơ tôi và lũ bạn quê ngày ấy chỉ có những con diều nho nhỏ tự tạo và chẳng bao giờ bay cao lên được. Vậy mà bao năm tháng rồi, cánh diều vụng về của một thời đầu trần chân đất ấy vẫn chấp chới hoài trong những giấc mơ.


Lũ chúng tôi lớn lên, lem luốc và lặng thầm. Có đồng quê chiều chiều khói rơm lên trời, có chú nghé ọ thỉnh thoảng vểnh tai ngơ ngác, có những trò đuổi bắt quên cả tháng ngày. Bạn cùng trang lứa ngày ấy chẳng ai biết con diều mua như thế nào. Mà cũng chẳng ai từng một lần bận tâm chúng đẹp ra sao. Vì đơn giản, trong suy nghĩ, chúng tôi chưa bao giờ cho là lại có diều bán sẵn. Chỉ có con diều giấy nho nhỏ tự làm ít khi bay lên được cao và thường hay đứt chỉ. Ai muốn thả diều phải tự làm lấy một con. Vậy mà đã bao mùa hè như thế trôi qua, cánh diều giấy vẫn bay hoài, chở những giấc mơ thơ trẻ lên cao.

Ngày xưa, mỗi mùa hè về, có bao nhiêu tập vở học xong, chúng tôi đều mang ra đồng, cắt bìa vở làm thân, cắt giấy làm đuôi diều, vót nan tre làm khung và nấu bột sắn tươi trong hộp sữa lon bằng rơm đốt làm keo dán. Con diều đẹp phải có đuôi dài. Con diều khỏe phải có thân to. Con diều bay cao phải vót nan thật mỏng. Diều xong rồi, biết tìm đâu ra dây. Vậy là lại len lén về nhà, trộm mẹ cuộn chỉ trong khay. Có hôm trời gió to, diều say mộng trời xanh, bay cao đứt chỉ. Về nhà mẹ mắng, con diều giấy nhào lộn tơi bời lại mang ra vỗ về sau hè trắng hoa bưởi rụng.

Những cánh diều ấy đến bây giờ vẫn đẹp mãi ước mơ một thời thơ dại, chở bay hoài những mộng mơ của ngày xưa chân đất đầu trần. Bay cao lên với mây trời, có con diều giấy của thời trẻ thơ… 


Phạm Tuấn Vũ


ALBUM ĐÌNH PHÙNG VÀ CÁC BẠN NỮ CỦA LỚP