Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

CHIỀU LỮ THỨ (Tản văn Nguyễn Thị Duyên)

Minh họa: Trà My


Chiều dần buông! Những áng mây lơ đãng trôi vô định, nắng nhạt dần và gió khẽ đong đưa. Thành phố cuối thu mang một màu buồn man mác, một cái buồn dịu dàng mà lắng sâu. Đông sang! Khoảnh khắc giao mùa không thật sự rõ rệt, cái lạnh không ồn ào, chẳng vội vã mà nhẹ nhàng lan tỏa, mơn man da thịt, vấn vương trên áo và khẽ lay động tâm hồn những người xa quê…..

Có những buổi chiều như thế, cuộc sống dường như chậm lại, đủng đỉnh trong từng khoảnh khắc. Sóng nhẹ nhàng hôn lên bờ cát, những chiếc lá cuối thu bẽn lẽn với chàng đông như đôi trai gái trong lần đầu gặp gỡ, rồi vỡ òa hạnh phúc thỏa sức vui đùa với gió đông, rồi về với đất trong êm đềm, để lại những cành khẳng khiu và hứa hẹn một mùa sinh trưởng mới. Muôn đời vẫn thế, cuộc sống quanh ta luôn xoay quanh một vòng tuần hoàn, hoàng hôn tắt để bình minh rực sáng, bình minh đi hoàng hôn sẽ lại về; hôm nay đi qua để ngày mai tiến tới, ngày mai qua rồi sẽ là quá khứ của hôm nay.