Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

NGỌT NGÀO THÁNG GIÊNG (Phan Nguyễn Trà Giang)


    Mùa xuân là cả một mùa xanh
    Giời ở trên cao đất ở cành
    Lúa ở đồng tôi và lúa ở
    Đồng nàng và lúa ở đồng quanh
                                   (Nguyễn Bính)

Điệp khúc xanh của mùa xuân nước Việt được Nguyễn Bính cảm nhận từ lâu lắm và tinh tế lắm! Xanh trời, xanh đất, xanh mây, xanh vương vương khắp cánh đồng nõn nà lá sắc, xanh đậu hờ trên những lộc biếc non tơ và xanh vỗ về những giấc mơ vừa chớm nở trong miền nhớ của lòng người.

Tháng giêng về gọi cơn mưa xuân thập thò trước ngõ. Vòm mây trong xanh là thế, có ai ngờ mùa đông cũng sụt sùi, thút thít, khóc cho giờ phút chia li! Những giọt nước mắt trong veo, mảnh mai như là bụi, là sương, là chút vấn vương gieo vào hồn người những yêu thương, trăn trở. Giai điệu xanh của mưa xuân trải dài trên khắp hàng cây, góc phố. Mắt lá lung linh, xôn xao tiếng vui cười trong sáng. Tình yêu nảy nở từ sự rung động của trái tim nhưng lại bắt nguồn từ sự say mê trong ánh mắt. Phải chăng, con người yêu tha thiết mùa xuân cũng xuất phát từ cái nhìn đầu tiên khi chạm phải cặp mắt ngây thơ của tháng giêng nõn nà, xanh biếc?

GÁNH THỜI GIAN (Thơ Vi Ánh Ngọc)


Nguồn : Internet
       Cánh cò
       rảo nắng chiều quê
       chở mùa đi vội
       ai về sớm khuya

       Gánh gồng nắng 
       hứng gió lùa
       bụi bùn lem lấm
       tiếng khua. Đêm tàn

       Canh hai gà gáy
       sương hoang
       mới tin rằng mẹ giấc ngon...
       ngày dài

       Ngoài hiên
       xào xạc lá phai
       mái tranh im ắng
       bóng nhoài - mẹ tôi...
       Đêm ơi chớ vội vàng trôi...


Vi Ánh Ngọc
(Phan Đình Phùng)
Bài đã đăng trên Văn hóa Phật Giáo 
số ra ngày 15/10/2013




Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

THU QUA (Thơ P.T.V)


                                        Tặng Ngọc Thọ

                có phải bây giờ sang đông
                mùa thu vừa đi qua ngõ
                chiếc lá vàng nào rơi nhẹ
                mang theo gió lạnh đầu mùa

                em bây giờ. Và ngày xưa
                như mây trời cao, biển vắng
                bên ấy chiều nay có nắng
                hay về cuối phố cơn mưa...


                                            P.T.V



Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

THƯƠNG VỀ KHÚC RUỘT MIỀN TRUNG (Thơ Vi Ánh Ngọc)

Ảnh : Tinmoi.vn

Những ngày tháng Chín, tháng Mười
Đồng bào cả nước hướng về miền Trung
Khúc ruột tong teo oằn mình chống bão lũ
Quảng Bình, Quảng Trị chưa qua cơn mịt mù
Thì bão táp giăng kín Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi.

Bao đau thương quằn quại
Người dân miền Trung gánh chịu
Hoang tàn, đổ nát, đìu hiu
Từ thành thị đến thôn quê
Cơn bão tối tăm vây kín bốn bề.

Miền Trung ơi!
Thiên tai cướp đi hết rồi
Cụ già, em nhỏ đứng ngồi nơi đâu?
Khó khăn chồng chất… nát nhàu
Khúc ruột ấy!
Ai không đau… hỡi người.



Vi Ánh Ngọc
(Phan Đình Phùng)



NGÀY HÔM QUA... TA LƯỚT QUA NHAU NHƯ CHƯA TỪNG QUEN BIẾT ! (Thủy Linh Lung)


Đã bao lâu rồi, em cũng không biết nữa, em chỉ biết mình đã quên anh thật rồi thì phải. Từ tận trong tâm can, trong trái tim em, hình ảnh về anh đã nhạt nhoà lắm. Bố bảo em là kẻ vô tâm khi cần, quả là em như thế thật. Thế nhưng sao hôm nay ta lại gặp nhau...

Lặng lẽ gói ghém tất cả, lặng lẽ đợi chờ, em đã từng hy vọng anh sẽ chỉ gửi một cái tin hỏi em thế nào? Thế nhưng chỉ là ảo vọng. Em đã đợi chờ anh níu kéo, dù em là người cố tình gạt bỏ đi tất cả, thế nhưng ... Em cũng yếu lòng lắm chứ... Và chúng ta mất nhau như thế. Đừng khóc, đừng buồn anh nhé, em biết anh cũng yếu đuối nhưng khi mối quan hệ của chúng ta đã trở nên vô vị và nhạt nhẽo, khi bên anh có quá nhiều người để sẻ chia, để thay em quan tâm anh thì không có một lý do nào cho em ở lại nữa anh nhỉ. Em ra đi không phải vì em yếu đuối, không phải vì em không yêu anh nữa. Em ra đi vì em thấy giờ đây trong mắt anh em không còn quan trọng nữa. Đôi khi em có cảm giác mình bị bỏ rơi, em đã khóc thật nhiều nhưng rồi cũng chỉ mình em với căn phòng giá lạnh.