Cuộc sống này bằng phẳng thì chẳng có gì là thú vị nữa nhỉ! Nó chỉ nên phẳng lặng khi cần, nhưng cũng cần sóng, cần gió, và cần cả những bão dông. Ta chỉ quý cái yên bình ấy sau khi ta đã trải mến tất cả những điều ấy!
Này chàng trai, biết là em đã ra đi rồi đấy! Nếu anh không chạy theo và giữ em lại em sẽ đi thật đấy nhé! Em đi rồi thì sẽ không quay lại nữa đâu đấy!
Hôm nay, em ngồi đọc một cuốn hồi kí của một người thầy tặng từ lâu. Anh biết không, em hay đọc hồi kí nhưng lại ghét những đoạn viết về tình cảm riêng tư nên em hay phớt qua không thèm đọc, bởi em chỉ tò mò về con đường thành công của họ. Nhưng hôm nay, em đọc kĩ, rất kĩ, đọc để rồi khóc rất nhiều... vì thật sự em đã thấy anh, thấy bản thân em trong đó nữa... Trái đất này tròn quá anh nhỉ.