Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

WEBSITE LỚP ĐẠT 10.000 LƯỢT XEM



Ảnh chụp từ màn hình
lúc 21h21 ngày 6-9-2013

CHÙM THƠ CỦA THANH BÌNH


     CON QUẠ ĐEN LẶNG LẼ

  Con quạ đen tha sỏi vào lọ
  Từng giọt nước mắt
  Rơi xuống
  Tình yêu em trong tôi không thể kìm nén
  Cứ mãi dâng lên.

          Quy Nhơn, 23/12/2012



Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

RỒI TA CŨNG GIÀ...


- Đi đi, không có tiền cho bà mãi đâu!


Tiếng người thanh niên quát to giữa không gian khá tịnh của quán cà phê nằm trong lòng phố khiến những cặp mắt tò mò xung quanh ngoái lại nhìn. Người đàn bà trạc tuổi 65, dấu hiệu tuổi già bắt đầu in trên khuôn mặt và đổ bóng xuống cái lưng hơi khòm, tay cầm túi nhựa đựng mấy đồng bạc lẻ vội vàng bước nhanh qua bàn khác để tiếp tục hành trình “mưu sinh”. Nhiều cái lắc đầu lẫn xua tay tỏ ý từ chối bà. Tôi đặt tờ bạc lẻ gấp cẩn thận vào trong túi bà và gợi hỏi: “Một ngày bà đi như thế này có được nhiều không?”. Bà cụ nhìn tôi cười ngượng: “Cảm ơn cô. Ngày được ngày không. Già rồi, không đi xin thì biết làm gì ra tiền mà ăn”. Rồi bà đi nhanh như để tránh những câu hỏi tiếp theo của tôi.

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

NẮNG BỘT



Muốn vẽ gì trong nắng, tìm chút vương vấn của ngày qua với diệu vợi đê mê. Nhưng, cơn mê nào rồi cũng tỉnh, là sự tỉnh trong cái sự say. Người đời say, ta say, đất trời cùng say. Cứ như thế, khi đi hết mê lộ ta mới nhận ra thế giới này bé nhỏ lắm... ta lạc mất mình trong cơn say, nhưng khát khao tìm chính mình sau khi tỉnh dậy. Say chi nữa cô bé? dậy đi, dậy và bắt đầu một cuộc sống tỉnh. Mang nắng trời đi buôn, lấy lãi lời nuôi nấng tâm hồn mình…


Tôi tìm ai giữa một trời chen nắng
Ai tìm tôi giữa phố vắng đong đưa

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

KHOẢNG TRỜI ĐỂ NHỚ

             Ta về tìm lại chút dư âm
             Của những tháng ngày đã cũ
             Những tháng ngày bám đầy bụi phủ
             Bởi thời gian và cả sự thờ ơ
             Đây là nơi bọn mình đã làm thơ
             Và kia nữa, là nơi ta bắt - đuổi...
             Tất cả kỉ niệm đã được xâu thành chuỗi
             Qúy hơn kim cương và vô giá ở trần gian
             Sẽ được gì khi cứ mãi lang thang
             Đi tìm kiếm cho riêng mình hạnh phúc
             Rồi có lúc bỗng giật mình bật khóc
             Thèm thật nhiều những yêu dấu ngày xưa!


Trần Thị Hiền (st)
Bài sử dụng lại từ facebook tác giả