Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

MÙA XUÂN SẼ LẠI VỀ


                       (Kính tặng mẹ yêu)

       Mùa đông đang lặng lẽ qua đi mà sao căn nhà vẫn cô đơn, lạnh giá đến lạ lùng... Ừ! chắc tại thiếu bàn tay của mẹ. Từng cơn gió lạnh buốt thấm vào da thịt... con thấy mình sao vô tâm quá. Con đã sống những tháng ngày chỉ cho riêng con. Chỉ những lúc hết tiền con mới chịu gọi về nhà... con chẳng bao giờ quan tâm những lúc mẹ dãi nắng dầm mưa, cũng chẳng biết những lúc mẹ ốm đau, cực nhọc.






        Cho tới hôm nay... nghe tin mẹ ngã bệnh phải vào bệnh viện... chợt giật mình. Cay đắng. Xót xa. Nước mắt bỗng lăn tràn trên má... thương mẹ. Con có lỗi với mẹ nhiều lắm. Cuộc sống hồn nhiên vui vẻ của con chưa một lần biết đến những cực nhọc đắng cay. Con cứ sống như thế dưới bàn tay chở che của mẹ...

XUÂN ĐANG VỀ... MẸ ƠI


      - Mẹ coi ăn ít lại đi, mập quá!
     - Uh! Biết rồi, mi cứ la mẹ hoài rứa?
      Mẹ con nó vẫn nói chuyện với nhau như thế, người ngoài mà nghe cứ tưởng nó nói chuyện với bạn rồi cãi nhau. Mà hình như là bạn thì phải, nó vẫn gọi mẹ là “bé bự” mà…

     Nó đã học năm ba, lại là dân Văn khoa, thế mà chẳng bao giờ nó nói được với mẹ một câu tử tế. Lần nào gọi điện cũng chỉ vài câu cộc lốc. Hôm trước coi TV, thấy Bình Định có bão, mẹ gọi điện hỏi thăm nửa đùa nửa thật:
       - Gió cuốn bay chưa rứa?

ĐỢI


     Thành phố vào cuối đông bàng bạc một màu mây phiêu lãng. Mây xám bềnh bồng trôi giữa khoảng trời bao la ngập gió. Mây đợi rét về để vỡ oà những cơn mưa nặng hạt, để mi mắt mây thôi căng phồng mọng nước, để màu mắt mây không u ám, muộn phiền. Mây cũng đợi nắng về để hình hài mình mang dáng dấp của một đoá tường vân, để sắc áo của mây thêm yên bình, xanh thẳm. Mây hồi hộp chờ đợi xuân về…

       Gió phương xa kéo đến, lặng lẽ mà bất ngờ như thể kẻ tha hương lâu năm tình cờ gặp lại người tri kỉ giữa chợ đời tấp nập. Là phố đấy! Có một chút nghẹn ngào; một chút mừng mừng, tủi tủi; một chút giận giận, thương thương. Gió làm trời trở lạnh. Phố khẽ rùng mình vì cuộc hội ngộ không hẹn trước, xao xác những hàng cây trơ trụi thân gầy. Bao nhiêu năm phiêu bạt, dãi dầu của mưa nắng cuộc đời không làm gió đổi thay.

LỤC ĐẠI CÔ NƯƠNG



Từ trái sang
Hàng trên : Nhản, Bích Thi, Phan Huế, Nguyễn Ánh
Hàng dưới : Ly B, Hồng Nhung



Cảm nhận : NHẬT KÍ CỦA MẸ


    Nắng chiều rọi xuống lòng đường, con lang thang một mình giữa sự ồn ào náo nhiệt của phố thị. Dòng thời gian cứ tuôn chảy, đếm từng con gió trôi qua mà nghe lòng man mác nhớ về mẹ. Đã mấy tháng rồi con không về bên mẹ. Ôi bỗng thèm một tiếng gọi “mẹ ơi” mà sao con nghe chới với vô cùng, giờ này con đang ở rất xa, xa lắm mẹ ơi. Như gần như xa, con vô định giữa trời chiều cô quạnh. Không gian chiều cứ mờ dần trong mỗi bước con qua, để lắng nghe từng câu hát mà ngày xưa còn vẫn thường ngồi hát bên mẹ mỗi khi chiều về. Và chiều nay, trơ trọi đến nhường nào, con muốn quay về cổ tích ngày xưa để nghe lời ru của mẹ. Tiếng ru chiều ấm mãi đời con.

TẬP THỂ LỚP



Ảnh chụp trước Giảng đường A2

NHÓM SƯU TẦM VHDG TẠI VẠN KHÁNH, VẠN NINH, KHÁNH HÒA (3/2011)



Ánh sáng

Bé Thiên Bích

                         Tặng con yêu

Ánh sáng nào thắp lửa
Soi tỏ đường cha đi
Nguồn hạnh phúc của mẹ
Là con yêu diệu kì.

Đường công danh ngại chi
Có con yêu chấp cánh
Con là sao lấp lánh
Xây bầu trời ước mơ.

Dẫu con còn ngây thơ
Nhưng ngàn lần ý nghĩa
Dẫu đời là bể khổ
Chỉ cần con, mẹ vui.

Cho nên hỡi con yêu
Bình yên và khôn lớn
Cánh diều, con chao lượn
Cha mẹ là trời xanh.


                                           Xanh Nguyên
                                           (Cô Lê Xuyên)


ĐỢI CHỜ MỘT NGÀY SẼ THU




    Hãy để cho đời những dư âm thi vị!

   Thu về giữa mắt phố thênh thang, màu áo thu sao buồn thảm thê quá. Bản forever autumn của Lake of tears với tiếng ghitar acoustic sắc lạnh đã đánh đắm cả lòng em trong đời vội vã. Cái buồn man mác như mặc cả với mùa để đong đầy mắt biếc. Thu mang dư vị sập soài của nắng mưa bất chợt, để thấy lòng mình cũng bộn bề nghĩ suy rối rắm. Phố đông người qua nhưng mấy ai biết thu đã về, bởi họ đã có quá nhiều bận rộn, lo toan cho cuộc sống này. Với những con người ngóng mùa như em thì không cần đến cây cơm nguội vàng, cây bàng đốt đỏ mới là thu, thu như kẻ định cư trong mùa, cứ như nắng mùa đã tắt nhưng lúc nào cũng len lỏi được đến người. Thu buồn có biết không nhỉ!

MÙA ỔI LÊN HƯƠNG


       Có những mùa đến, mùa đi bất chợt để trong ai những bâng khuâng, cứ như một con nắng không đốt được một góc trời nhưng góp nhặt làm nên cả một mùa nắng ải. Từng ngày, từng ngày ta vẫn mong một bàn tay đưa ta về chốn rêu phong cũ để thấy mình được sống đúng nghĩa với trái tim.

       Lối mòn đã cũ sao ta lại tìm về, để đánh rơi miền đất hứa mà ta đã đuổi đeo cả một đời. Ta trở về với trái tim giá lạnh sau một cuộc tình đã qua, sau những thi vị của trái ngọt là chát chúa của thứ mủ thấm dần trong ta… Có lẽ vì ta chưa sẵn sàng quên…

TÌNH CA THÁNG BẢY MƯA NGÂU


    “Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại, dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là máu thịt của bạn rồi…”

            (Trịnh Công Sơn)
     - Cái gì không có tuổi? Là trời nè, đất nè, còn gì nữa không ba nhỉ ?

       Hồi nhỏ con thường quẩn quanh trong những câu hỏi ngốc nghếch như thế, tự đặt ra những ngõ rối cho mình và cho ba nữa... Cái gì không tuổi? Để rồi con lại ngủ khì trong vòng tay rắn chắc của ba tự lúc nào. Trong giấc mơ con vẫn ướt những giọt lệ buồn…

      Mẹ sinh con ra vào tháng bảy, cái tháng mưa Ngâu vân vũ giữa trời. Mưa cười như nụ cười thỏa nguyện cuối cùng của mẹ, mưa nhòa đi những giọt nước mắt của ba, và mưa nuôi con lớn dần với điệu vũ của những mùa lặng lẽ qua. Mưa ngâu chỉ là truyền thuyết nhưng sao cứ mãi vận vào tháng bảy thế nhỉ? Mưa ngâu làm rầu đất trời, héo úa lòng người… nhưng lại cho đời một tháng tám trong veo, tinh khôi đến lạ.

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

BÁO : BỒI ĐẮP TÌNH YÊU VĂN CHƯƠNG


        Khoa Ngữ văn, Trường Đại học Quy Nhơn, vừa tổ chức Hội thi “Kiến thức Ngữ văn và đời sống” năm 2012. Đây là diễn đàn để các sinh viên học hỏi, trao đổi và góp phần bồi đắp tình yêu văn chương.

      Cũng như mọi năm, Hội thi “Kiến thức Ngữ văn và đời sống” thu hút sự tham gia của sinh viên các lớp, được chia làm ba đội: Sư phạm, Tổng hợp, Việt Nam học. Các đội lần lượt tham gia các phần thi: Lời chào ấn tượng, Ai nhanh hơn ai, Chủ đề bí mật, Suy đoán logic và Lựa chọn thông minh. Các câu hỏi khá phong phú, xoay quanh kiến thức về văn học, ngôn ngữ, văn hóa, lịch sử qua các thời kỳ; xen lẫn vào đó là những phần thi dành cho khán giả.

Đoản văn : BỐN MÙA ĐI


    Lại mưa! Những cơn mưa đầu mùa đã về nương theo gió nằm lại trên rặng liễu buồn, đậu ở nhánh bằng lăng mơ mộng tím cả một trời, càng làm cho sân trường thêm chút mờ ảo, lung linh và cũng đồng thời làm cho đâu đó trong tâm hồn mỗi người thức lại những ký ức mà bấy lâu nay ngủ quên, hoặc gợi nên một suy nghĩ nào đó chưa thể thành lời. Khi những cơn mưa đầu tiên của mùa đông thay nhau làm ướt sân trường, tắm mát thành phố, làm thời gian chậm lại cũng là lúc những tân sinh viên bước chân vào giảng đường – nơi được mệnh danh là “thiên đường” của tuổi trẻ, là nơi để mỗi người ghi lại những dấu ấn đẹp nhất, huy hoàng nhất trong những năm tháng tươi trẻ nhất của cuộc đời, nơi chứng tỏ rằng mình đã trưởng thành.

Anh và em

Ngày hai bận mình hờn dỗi không dứt
Anh la lối những điều thật vô nghĩa
Em mỉa mai: “sao anh quá lắm điều”
Anh điêu ngoa mà không hề xin lỗi.

Em ấm ức thế rồi nước mắt rơi
Thế rồi cơn mưa chiều đến vội
Anh nói mãi, sao em chẳng nghe lời
Em ngang bướng, lại là chúa - trời ơi!

Sáng đi học anh nhắc khéo: “mưa!”
Thế mà hồn nhiên em đến lớp, mặc lời
Và bây giờ mưa rơi ở nơi đây
Nước vương ướt tóc em rối bời.

Anh vội đến theo cơn mưa bụi
Và giận hờn: “em vừa vừa thôi chứ”
Ngồi sau xe em từ từ phân xử
Anh luôn đúng, em có sai bao giờ.


                                   Nguyễn Thị Bích Hiệp


CẢM XÚC BẤT CHỢT




     Khi những chú ve rã họng trên cành phượng vĩ, sắc trời như xanh hơn, mọi vật khoác lên mình một màu áo mới. Những cây phượng hồng còn sót lại vài cành hoa, không khí mát lạnh tràn về xua tan cái nắng hè gay gắt… mùa thu bắt đầu.

      Năm tư rồi ấy nhỉ? Nhanh quá! Mới ngày nào còn là một cô nhóc cấp 3 hồi hộp khi đứng trước cổng trường đại học mà giờ đã là năm cuối rồi. Buổi học đầu tiên của năm cuối, phải đi học sớm chứ nhỉ? Nó tự nhủ với lòng phải làm một điều gì đó mới mẻ. Bước vào lớp, bạn bè mình ai cũng tươi tắn hơn, xinh hơn, giống cô giáo lắm rồi nha!

Hình như

Bao bài thơ cứ viết rồi lại xóa
Những kỉ niệm chưa kịp gọi thành tên
Bạn bè đâu? Bao gương mặt hồn nhiên
Chút kí ức để thấy lòng lắng lại.

Nụ cười kia bất chợt tắt trên môi
Hình như… ta buồn một chút thôi
Hình như… hình như nước mắt rơi
Cơn gió vô tình vờn trên tóc.

GIÁ TRỊ


      Trong cuộc sống có lúc nào bạn ngồi suy ngẫm lại những điều mình đang có và đã phải đánh đổi như thế nào chưa? Và bạn có thấy hối hận vì điều đó không?

     Tôi đang là sinh viên năm cuối của Khoa Ngữ văn, Trường Đại học Quy Nhơn này. Đó là điều mà biết bao bạn trẻ và các bậc cha mẹ ao ước con cái họ được như tôi. 


      


       Thế nhưng chỉ có tôi hiểu, để làm được điều này tôi đã phải như thế nào?

       Gia đình tôi không khá giả như bao gia đình khác, từ nhỏ tôi đã luôn tỏ ra là một đứa trẻ ham học và bố mẹ đã chịu cực khổ để cho tôi ăn học bằng bạn bằng bè. Lời mẹ dạy ăn sâu vào tâm trí của tôi từ khi tôi còn là một cô nhóc: “Bằng mọi giá con phải học tốt vì con là niềm tự hào của bố mẹ”.

Nhớ...

Ai chẳng có trong lòng chút hoài niệm
Vương vấn hoài những ký ức đã xa…
Cùng cô thầy bè bạn bao thương mến
Cùng những lúc vui buồn thời non trẻ.

Khi mưa ướt những con đường phượng vỹ
Để lại trong lòng dấu ấn không phai
Nhớ mãi không quên kỷ niệm năm nào
Nhớ mãi thuở ban đầu đầy lưu luyến .

Ôi! Con tim bé dại…
Đã biết yêu, biết rung động đầu đời
Nhưng tất cả đã trôi vào dĩ vãng
Còn sót lại một nỗi nhớ bâng khuâng.


                                Nguyễn Thị Ngọc Châu



Mẹ...

Hà Tĩnh mình ơi sao thương thế
Oằn lưng hứng nắng đón mưa về
Chiều nay lại biết tin bão tới
Hướng mắt trông về mẹ phương xa.

Cha, con xa nhà chỉ biết ngóng tin bão
Thương mẹ ở nhà một tay lo
Nào lũ lợn, lũ gà, con trâu đói
Cái vườn cái tược với gian nhà
Mấy nắm dưa cà mẹ dành sẵn
Ba bữa bão về có mà ăn.

Thương hơn nữa tiền lương không có
Chỉ trông chờ mùa vụ thu hoạch xong
Mẹ chi tiêu dè sẻn từng đồng
Gửi thêm con, sợ con xa nhà thiếu
Đứa cuối cấp tiền học thêm học phí
Cho út tiền mua áo với tập tô.

Thương mẹ nhiều mà chẳng thể nào lo
Xin lỗi mẹ việc con chưa gắng trọn
Và … con sẽ làm, làm tốt hơn nữa
Trả nợ dần tình mẹ dành cho con.


                                 Nguyễn Thị Quỳnh Hoa



Đêm Andecxen...

Andecxen ơi, xa lắm rồi cái thời ngủ quên cùng những trang cổ tích
Ru giấc mơ lấp lánh về một vị vua, hoàng tử, lâu đài
Nơi thung lũng mờ sương thạch thảo bốn mùa nở hoa tím ngắt
hay giữa những nấm mồ mọc kín tầm gai?
Em không phải nàng Lidơ nhận cho mình tất cả những nghi ngờ, trách giận, mỉa mai
Nỗi oan ức lặng câm, dấu chân trần và bàn tay rớm máu
Để đổi lấy những đôi cánh thiên nga trên bầu trời chấp chới
Em dệt đến bao giờ lành những vết xước trái tim?

Lời của con

            Thương tặng mẹ yêu!

Con đã viết những vần thơ tri ân người thầy dìu dắt con bước qua thời cắp sách
Cho những rung động đầu đời, những ngày mơ mộng nhất
Cho hoa tím, cỏ xanh, biển biếc, mây trời
Đêm nay mưa, con thèm biết bao vòng tay mẹ ấm
Chợt nhận ra… con chưa có vần thơ nào cho riêng mẹ, mẹ ơi!

Đã bao lần con xòe tay đếm hạt mưa rơi
Nghe mưa lạnh thấm vào từng hơi thở
Con đếm những sợi nắng đi lạc ngoài khung cửa
Nhưng con chưa một lần đếm những sợi nắng vô tình cứ lạc hoài trên tóc mẹ, mẹ ơi!

Hoa tim tím

Cõi xưa dẫn lối tôi đi về
Nhớ một chiều, nhớ mải mê
Cánh hoa tim tím ùa theo gió
Thả ngang trời làm dịu nhẹ lòng…

Mười mấy năm xa rồi
Dạo dòng đời đơn côi
Chợt nhớ chùm xoan tim tím
Mấp máy đôi môi không lời
À ơi! Đấy là quê hương…

Con đường xưa có em và tôi
Cùng dạo bước dưới hàng xoan rắc lối
Ngập ngừng khe khẽ mà thôi
Có lẽ đôi lời không nói được…

Giật mình...
Tiếng đời vọng lại một trò ú tìm
Tôi mải tìm, em mải trốn tìm
Trời xoan tim tím giờ còn đó
Tôi gửi hương vào em biết chăng?


                                      Nguyễn Thị Tuyết


NHÓM KIẾN TẬP TẠI THPT TRẦN CAO VÂN - QUY NHƠN


Một thời kỷ niệm

                         Thân tặng lớp SPV K32

Mai đi xa sao lòng thấy bồi hồi
Những hoa phượng rụng rơi từng cánh
Sắp phải xa quãng đời sinh viên
Lòng thấy buồn và bao nhiêu luyến tiếc.

Nhớ ngày nào như mới đây thôi
Bỡ ngỡ bước chân nơi giảng đường đại học
Mọi thứ đều như mới lạ
Cả thầy cô, lớp học, bạn bè.

Rồi thời gian trôi theo năm tháng
Bạn bè thêm yêu, thầy cô thêm gần
Những kỉ niệm in sâu trong niềm nhớ
Trong mỗi bạn bè, lớp học thân thương.

Thời sinh viên đầy ắp những buồn vui
Mai chia xa ai chẳng bùi ngùi
Ta nắm tay nhau nói lời từ biệt
Xa nhau rồi còn da diết nhớ thương nhau.


                                        Nguyễn Thị Ánh


MÁ VÀ MÙA ĐÔNG



     Sáng thức giấc, một làn gió lạnh phả vào mặt, phả vào lòng tôi. Một làn gió báo hiệu mùa đông đã đến, vị thần băng giá ấy cuối cùng đã tới gõ cửa từng nhà, từng tâm hồn đã ngủ quên hay vốn chỉ quen với cái nắng gắt nơi miền trung này. Lạnh, nhớ nhà ghê. Cô bé khe khẽ cất tiếng gọi: Má ơi! Ước gì má có thể gửi vào cho con chút lửa hồng đượm mùi trấu nhỉ. Con nhớ lắm, nhớ mỗi buổi sáng mùa đông ba bốn năm trước, lúc con còn ở nhà. Sáng sáng thức dậy thế nào con cũng chạy xuống bếp và sà vào bếp lửa đỏ rực, tinh nghịch vốc từng vốc tro ấm vào bàn tay, thật khẽ thật lâu để cảm nhận cái ấm của nó cũng như là cảm nhận hơi ấm của má đang ngồi bên cạnh.

Thầy tôi - giọt đắng cho đời...



Đưa tay hứng giọt mưa đông
Hiu hiu con gió vỡ lòng. Ngày xưa…
Tôi về đường vắng ban trưa
Tóc tiên hồng thắm cũng vừa ngát hương.

Tháng mười một nỗi vấn vương
Thầy tôi – giọt đắng dặm trường. Khắc ghi
Tháng năm bao lớp trò đi
Mái đầu bạc trắng – những gì. Thầy tôi.

Khổ qua… đắng thật thầy ơi!
Nhưng sau vị ấy ai người hiểu ra…
Thời gian rồi sẽ trôi qua
Cuối đông ấm lại bên tà ánh dương.


                                           Vi Ánh Ngọc


THẦY VÕ MINH HẢI VÀ THƯ PHÒNG



Phút chia ly


Phút chia li
có thể nói hết ngại ngần
có thể nói những gì sâu lắng
có thể môi mím chặt
bật khóc…

Mong lúc đó bạn đừng im lặng
đừng nhìn tôi như một người xa lạ
đừng như hôm nao giữ khoảng cách với tôi
đừng như ngày đầu tiên bước chân vào lớp
mỗi đứa riêng một góc bàn...

Nay giật mình nhìn lại
ta đã lớn thật rồi
kỷ niệm dấu trong tim bồi hồi
chín mươi cái tên, chín mươi gương mặt
nay trở thành gia đình
ấm áp, thân thương...

Năm cuối rồi bao nỗi nhớ mong manh
đếm thời gian theo từng mùa lá
trước cổng trường chia làm nhiều ngả
nơi nào dừng cho chúng mình gặp lại nhau...


                                        Nguyễn Thị Mơ


Giải bóng đá nữ truyền thống cấp LCĐ Ngữ văn năm 2012

Thầy Chủ nhiệm và đội bóng nữ của lớp


      Nhằm lập thành tích cào mừng ngày Quốc tế Phụ nữ và Khởi nghĩa hai Bà Trưng (08/03), ngày thành lập Đoàn Thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh (26/03), hướng tới kỷ niệm 35 ngày năm thành lập Khoa, Ban chấp hành Liên chi đoàn Khoa Ngữ văn vừa qua đã tổ chức giải bóng đá nữ truyền thống cho các chi đoàn trong Liên chi.

HỘI THI KIẾN THỨC NGỮ VĂN VÀ ĐỜI SỐNG 2012




      Hướng tới chào mừng kỷ niệm 35 năm thành lập Khoa Ngữ văn, trường Đại học Quy Nhơn (1977-2012), 81 năm thành lập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh (26/3/1941 – 26/3/2012), tối ngày 23/ 03/ 2012, tại Hội trường B - Trường Đại học Quy Nhơn đã diễn ra Hội thi “Kiến thức Ngữ văn và đời sống” năm 2012 do LCĐ- LCH Khoa Ngữ văn tổ chức.

       Hội thi là cuộc tranh tài của 3 đội chơi đến từ khối ngành Tổng hợp, Sư phạm và Việt Nam học. Tham gia cố vấn chương trình- Ban giám khảo cuộc thi là các thầy, cô giáo: TS. Trần Văn Phương, TS. Nguyễn Quốc Khánh, ThS. Trần Xuân Toàn và ThS. Nguyễn Thị Vân Anh.

TRÀ GIANG



Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

DANH SÁCH CÁN BỘ LỚP (NK 2012-2013)



TRƯỜNG ĐH QUY NHƠN                 CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
     KHOA NGỮ VĂN                                Độc lập – Tự do – Hạnh phúc                                                                                      

DANH SÁCH LỚP TRƯỞNG, 
LỚP PHÓ HỌC TẬP,
 BÍ THƯ LCĐ CÁC LỚP
Năm học 2012 – 2013


STT
Họ và tên
SĐT
Chức vụ
Lớp
Ghi chú
01
Phạm Tuấn Vũ
0166.6214.985
LT
SP 32

02
Trần Thị Mỹ Thương
0165.6032.316
LPHT

03
Phan Nguyễn Trà Giang
0974.435.449
BT
        
04
Tạ Nguyễn Diệu Huyền
0164.9764.710
LT
TH  32 A

05
Man Đức Huy
0169.2995.189
LPHT

06
Trần Quang Tuấn
0164.9559.448
BT

07
Hoàng Thanh Hải
0988.402.845
LT
TH  32 B

08
Lê Thị Hồng Nhan
0164.9559.475
LPHT

09
Hà Thị Thanh Tâm
0985.129.962
BT

10
Nguyễn Thu Hiếu
0169.269.1017
LT
TH  32 C

11
Nguyễn Thị Hồng
0979.508.824
LPHT

12
Lê Thùy Nguyên Vũ
0169.2891.816
BT

13
Lê Minh Thuấn
0165.6238.130
LT
VNH 32

14
Trần Thị Hoàng Uyên
0165.6130.521
LPHT

15
Nguyễn Văn Hòa
0909.387.760
BT

16
Trần Ngọc Cảnh
0163.8605.670
LT
SP 33

17
Nguyễn Thị Hương Lài
0164.4258.944
LPHT

18
Lương Duy Vĩnh Lạc
0169.2650.835
BT

19
Đặng Đình Trương
0167.7374.926
LT
TH 33 A

20
Phạm Thị Như Ý
0168.4015.332
LPHT

21
Trần Thị Mộng Thường
0164.9563.664
BT

22
Nguyễn Thị Khánh Ly
0168.7560.112
LT
TH 33 B

23
Võ Thị Cẩm Tiên
0993.035.228
LPHT

24
Huỳnh Ngọc Duy
0167.3280.530
BT

25
Võ Thị Thúy Vân
0166.8586.359
LT
VNH 33

26
Đỗ Thị Ngọc Trâm
0128.8530.242
LPHT

27
Huỳnh Thị Thảo Nguyên
0903.605.986
BT

28
Trương Hồng Phúc
0128.25120.583
LT
SP 34

29
Lê Vũ Huyền My
0165.8967.216
LPHT

30
Đoàn Duy Thoại
0163.6719.742
BT

31
Võ Tấn Quyên
0164.4706.782
LT
TH 34

32
Đặng Thị Như Hiếu
0983.712.362
LPHT

33
Nguyễn Thị Thân
0163.3248.095
BT

34
Nguyễn Trung Thiện
0165.2743.377
LT
VNH 34

35
Nguyễn Hoàn Phúc
0972.074.940
LPHT

36
Võ Thị Thanh Thương
0169.4100.906
BT

37
Nguyễn Thị Bảo Hạnh
0164.7202.635
LT
SP 35 A

38
Đặng Thị Hoa
0168.2708.348
LPHT

39
Trần Xuân Tài
0164.8887.230
BT

40


LT
SP 35 B

41


LPHT

42


BT

43
Trần Quỳnh Anh
0169.9501.611
LT
TH 35 A

44
Lê Thành Tân
0167.5528.792
LPHT

45
Huỳnh Thị Kim Kính
0989.217.840
BT

46
Nguyễn Huỳnh
0975.032.029
LT
TH 25 B

47
Cao Mỹ Linh
0962.627.596
LPHT

48
Nguyễn Thị Mỹ Chi
0167.4030.69
BT

49


LT
VNH 35

50


LPHT

52


BT