(Kính tặng mẹ yêu)
Mùa đông đang lặng lẽ qua đi mà sao căn nhà vẫn cô đơn, lạnh giá đến lạ lùng... Ừ! chắc tại thiếu bàn tay của mẹ. Từng cơn gió lạnh buốt thấm vào da thịt... con thấy mình sao vô tâm quá. Con đã sống những tháng ngày chỉ cho riêng con. Chỉ những lúc hết tiền con mới chịu gọi về nhà... con chẳng bao giờ quan tâm những lúc mẹ dãi nắng dầm mưa, cũng chẳng biết những lúc mẹ ốm đau, cực nhọc.
Cho tới hôm nay... nghe tin mẹ ngã bệnh phải vào bệnh viện... chợt giật mình. Cay đắng. Xót xa. Nước mắt bỗng lăn tràn trên má... thương mẹ. Con có lỗi với mẹ nhiều lắm. Cuộc sống hồn nhiên vui vẻ của con chưa một lần biết đến những cực nhọc đắng cay. Con cứ sống như thế dưới bàn tay chở che của mẹ...