Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Truyện ngắn : HẠT NẮNG ĐI LẠC...





      “Trong cuộc tình ân hận tưởng mãi chắp cánh bay, bụi thời gian mờ phủ, chợt về hình bóng ai…”


       Bài hát dù tôi không muốn nhưng cũng đã thuộc từ nhỏ, từ khi tôi còn vô tâm hát theo mà không hiểu bài hát ấy là gì chỉ biết hát để hát vậy thôi. Tôi nào hay nó là những khối chống chất tâm sự của ba. Ngày ấy với ba thật xa xôi. Những ngày xưa phủ mờ bụi thời gian …

       Ngày tôi lấy chồng, tôi là một cô dâu hạnh phúc. Đi bên cuộc đời tôi đã có hai người đàn ông cho tôi mượn bờ vai để khóc, cho tôi cái ôm thật chặt để thấy mình nhỏ bé và cần được chở che, hai người sẻ chia những nụ cười cùng tôi trong cuộc sống. Đó là anh và ba tôi. Nhưng ba vẫn vậy chỉ lặng lẽ sau những bộn bề.

         Anh sôi nổi và luôn thích bộc lộ tình cảm. Ngày ấy tôi bướng bỉnh và ngang tàn đầy ngây ngô. Luôn nhìn những thằng con trai vô dụng bằng cặp mắt đầy thách thức. Nhưng con người tự kiêu ấy trong tôi lại bị anh hạ gục ngay từ cái nhìn đầu tiên, và tôi biết mình đã thất bại. Lần thất bại đầu tiên trong đời. Thả mình rơi tự do vào môi trường chân không và tôi đã hạnh phúc. Có ai biết đâu sau hạnh phúc của tôi là những giọt nước mặt nghẹn ngào, là sự cô đơn của một người khác. Cảm giác bị mất đi mảng tâm hồn ấy tôi nào biết đến. Hạnh phúc vốn chỉ là một chiếc chăn quá hẹp mà người này co thì người kia hở mà thôi.

- Anh hãy im đi. Em mệt mỏi rồi hãy để em yên được chứ. Hãy làm những gì anh muốn…

      Tôi khóc. Khóc để thấy mình đúng. Khóc để thấy mình mất đi thứ quý giá nhất, khóc để thấy mình là kẻ bất hạnh, khóc để hạnh phúc trôi tuột khỏi tầm tay mà không hề níu giữ. Anh tệ nhỉ, tôi có thể trách gì anh không? Hay tôi lại tự vấn mình đã sai gì, đã quá vội vàng hay tại tôi quá cả tin? Mọi thứ quay ù ù trong đầu tôi… vợ anh, con anh, và cả đứa con trong tôi nữa những người vô tội kia liệu họ có biết tôi hay họ cũng chỉ là những kẻ bị lừa dối. Anh đến với tôi vì gì chứ, vì tiền, vì địa vị, vì những thứ vật chất tủn mủn, tẹp nhẹp kia ư? Tôi cười như một con dại… chuỗi cười vang mãi vang mãi bởi tôi làm được gì hơn khi nước mặt tôi thì đã cạn rồi.

        Tôi tìm về với căn nhà xưa. Tôi đang tìm một bờ vai hao gầy, đủ vững chắc, đủ để tôi thấy mình được che chở. Gia đình luôn là nơi trú ẩn an toàn và tốt nhất để trốn tránh thực tại. Nơi ấy trái tim tôi bình yên. Đã bao tháng ngày, đã bao lâu rồi tôi chưa trở lại nhỉ? Cây dương liễu trước nhà lá vẫn non xanh trong độ xuân thì, còn ba thì còm cõi như thân cây xù xì những vỏ chết. Ba không hỏi gì, không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi mỉm cười. Hai chiếc bóng đổ dài trên chiếc sân gạch đóng những đường chỉ rêu xanh màu mốc, chỉ có gió thì thào qua kẽ lá, chỉ có nắng làm mật trên chồi biếc. Thời gian cứ thế đọng lại giữa hư vô để ta thấy lòng mình tĩnh lại và cảm niềm an nhiên giữa đất trời.

- Đã giao mùa rồi đấy!

        Giao mùa… Đã mấy mùa rồi? Những khúc giao mùa lặng lẽ, những nhạc tình của những bước quen nơi đôi chân của vũ nữ buồn. Con đã thôi không đếm mùa từ lâu lắm rồi. Thuở nhỏ, ba thường dạy cho con cách đếm mùa bằng những búp tay mình. Và ba bảo những kẽ tay là mùa. Con đếm để rồi hỏi sao mùa đông lại rộng thế, sao dài và lâu thế hả ba? Chắc tại con thích mùa đông nên nó dài phải không ba? Con thích lắm những ngày giá buốt cuộn tròn mình trong chăn hít hà cái ấm tỏa ra từ người ba. Những ngày níu tay áo ba đi dọc trên con đường trơ trụi lá rồi cúi nhặt chiếc lá bàng đã đỏ ửng như lửa. Trong những ngày ấy mà được ăn củ khoai mật luộc chín của ba thì còn gì tuyệt hơn. Lúc ấy, trong con mùa đông thật trẻ con quá. Còn ba, cứ mỗi độ đông về ba lại ủ mình trong những nỗi cô đơn, ba không còn quát hay mắng con nữa mà ba chỉ lặng lẽ… lặng lẽ như cây bàng đã trơ những nhành cây mảnh khô trên nền trời xám nghịt… Con thường thắc mắc có khi nào ba thật sự hạnh phúc không nhỉ? Ba bảo mỗi khi nhìn khoảng trời của mình ba thấy hạnh phúc. Khoảng trời của ba? Khoảng trời nào trên bầu trời rộng kia nhỉ?

        Tựa vào bờ vai ba, nhìn ra khoảng trời đông ảm đạm nghìn nghịt mây con thấy nhẹ nhõm hẳn. Những giọt nước mắt đã khô cạn hay bởi con không còn đủ sức lực để khóc nữa… giữa khoảng không những đám mây đám mây đã dãn dần ra, một vài hạt nắng đi lạc, bơ vơ, lẻ loi… nhưng hình như đám mây ấy như mỉm cười gì thì phải. Khoảng trời của ba… khoảng trời ấy phải chăng có hạt nắng con đi lạc? và khoảng trời đông trong con cũng đã le lói một hạt nắng ba nhỉ, con sẽ giữ hạt nắng ấy cho mình ba nhé!


                                            Thuỷ Linh Lung
                                       (Nguyễn Thị Lan Anh) 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét