Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Tản văn : CON XIN LỖI




       Ba thân yêu!

      Vậy là một mùa giáng sinh nữa lại sắp đến, báo hiệu một năm mới cũng sắp bắt đầu. Mới ngày nào còn biết bao bỡ ngỡ khi vào môi trường đại học nay con đã là cô sinh viên năm thứ 3 rồi! Năm thứ 3 - với biết bao dự định, mơ ước, bao nhọc nhằn lẫn lo âu về con đường con đã qua, đang đi và sẽ tới một nơi nào đó xa xăm hơn hiện tại. Năm thứ 3 này con dành trọn trong tim con một niềm mơ ước - một niềm mơ ước thầm kín!

       Cứ ngỡ con đã lớn rồi nhưng thực ra vẫn còn con nít lắm. Nhiều lúc con khóc vì nhớ nhà, vì thương ba, vì những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống này. Trong cái lạnh giá của mùa noel, chạy thẳng vào tim con là một nỗi nhớ thương da diết. Con thương ba, thương cả tiếng muỗi vo ve ngoài màn trong đêm khuya thanh vắng. Không biết giờ này ba của con đã yên giấc chưa? Hay vẫn còn tay gát trán suy nghĩ về con, về ước mơ của con, về con đường con đang đi, về tương lai của con sắp tới sau khi con rời giảng đường đại học?... Có một ai đó đã nói với con rằng: “Nếu không có mục tiêu và kế hoạch để đạt được mục tiêu đó, bạn cũng giống như một con tàu ra khơi mà không có điểm đến”. Con không muốn là một con tàu ra khơi mà lại không có điểm để đến nên con đã ước mơ rất nhiều! Những người sinh ra và lớn lên trong một gia đình êm ấm, sang giàu, họ sẽ nhận được rất nhiều thứ từ cha mẹ họ. Con sinh ra và lớn lên trong một gia đinh êm ấm, nghèo khó nhưng con cũng nhận được rất nhiều thứ từ cha mẹ mình. Đó là điều đáng để con sống tốt, sống có ích và ước mơ thật nhiều về cuộc sống này! Con yêu lắm cái nghề “gõ đầu trẻ”. Yêu như thể nó là thứ gì đó mà khi sinh ra buộc con phải yêu vậy! Chính vì yêu nó nhiều như thế nên ngày ấy con không nghe lời khuyên can của ba, của cả gia đình để một mình theo đuổi nó. 
       Con đã từng khóc vì ước mơ này, vì nghĩ rằng con sẽ không thể nào vượt qua nỗi những lời can ngăn của gia đình để làm theo những gì con mong muốn, con mơ ước… Nhưng rồi ba đã để cho con tự do lựa chọn, ba không can ngăn con nữa. Con đâu biết rằng đằng sau sự im lặng đó của ba là cả một bể tình thương! Thương con nên ba can ngăn, không cho con có cái ước mơ đó nhưng cũng vì thương con ba lại để cho con được tự do đi theo cái ước mơ đó. Con hiểu đó là mâu thuẫn của tình thương, tình thương vẫn thường khiến con người ta có những mâu thuẫn trong lòng mà không sao cắt nghĩa được. Ba không muốn con đi theo ước mơ làm giáo viên cũng là vì ba và nhiều người quê mình vẫn cho rằng “Ngành giáo viên khó xin việc! Xin việc phải có tiền! Nhà mình nghèo không hợp với cái ngành đó…”. Có hàng trăm cái lí do để con thôi mơ ước! Chẳng lẽ nghèo, không có tiền thì con không được sống cho ước mơ của mình hay sao ba? Cũng có lúc con sợ: “Phải chăng con đường mình đang đi là sai lầm?” Dù thế, nhưng con vẫn cố gắng thật nhiều.Vì có ai đó đã nói: “Bạn chớ nên bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. Không có gì là hoàn toàn bế tắc, sự việc chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa”. Những khi con khóc vì nhớ nhà thì con lại nói “Không sao đâu mà!”. Những khi con hết tiền để trang trải việc học xa nhà, con lại nói “Không sao đâu mà!”. Những khi con buồn, con thất vọng, con chán nản con đều nói “Không sao đâu mà!”. Và rồi những khi con nhớ đến nỗi lo lắng của ba về con, con lại phải lấy hết cam đảm mới nói được “Không sao đâu mà!”. Con nói “Không sao đâu mà” hoài như thế bởi con tin rằng con vẫn còn có niềm tin để cố gắng. “Cho cháu nó học thế chứ biết sau này có xin được việc hay không nữa!” - Lời nói đó của ba vẫn đôi lúc làm con thấy buồn, thấy đau ở trong lòng. Con không biết phải làm gì với điều đó, chỉ biết ước sao sau nay khi ra trường con sẽ xin dược việc làm theo đúng ngành con đang học, theo đúng ước mơ xưa kia của con, để ba không phải bận lòng nữa, để ba một lần tin rằng sự lựa chọn của con, ước mơ làm giáo viên của con luôn luôn đúng. Và để hằng đêm ba thôi gác tay lên trán suy tư về con, về tương lai của con. Và rồi, giấc ngủ của ba sẽ thật yên bình, sâu lắng!

      Tận sâu trong lòng, con vẫn muốn nói với ba rằng: Con xin lỗi Ba! Xin lỗi vì con đã ước mơ, đã ước mơ thật nhiều - cái ước mơ mà con không nên có! Con ước mơ, con sống cho ước mơ của riêng mình, để rồi hằng đêm tay ba vẫn gác hoài trên trán, suy tư, lo lắng về một điều xa xăm mà con biết chắc là về con - về đứa con gái ba yêu thương nhất, kì vọng nhất! Con xin lỗi!


                                         Ngô Thị Thạo




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét